Thứ Năm, 27 tháng 11, 2014

EM HÃY YÊU NHƯ MỘT CÁI CÂY

[Chỉ cần em thành thật và hết mình với trái tim, với tình yêu, em sẽ không bao giờ phải hối hận.]
Có lẽ em đang rất ngạc nhiên khi anh không dặn em yêu như những người can đảm, yêu như những người trưởng thành mà lại là yêu như một cái cây.
Anh không có ý nhắc đến truyện ngắn “Cây, lá, gió” từng nổi tiếng một thời. Anh chỉ đang cố nói với em về những điều chúng ta cần và nên có để gìn giữ một tình yêu bền lâu như ta mong ước. Những điều đó, lạ kì thay đều hiện diện trong những chiếc cây em dễ dàng bắt gặp đâu đó trên đường đi, trong khu vườn gần nhà em hay trong giấc mơ đêm tươi đẹp.
Anh mong em có một tình yêu bình lặng mà đậm sâu như những sợi rễ của cây luôn bám sâu vào lòng đất, dẫu giông tố, dẫu phong ba cũng không thay đổi.
Anh mong em có một tình yêu can đảm và thật nhiều tin yêu. Như những hàng cây không ngừng rụng lá vào mùa đông nhưng luôn đâm chồi nảy lộc vào mùa xuân. Chia xa là điều tất yếu, chỉ cần em còn vững tin, tình yêu rồi sẽ đến. Như một lời hứa chắc chắn của đất trời.
Anh mong em có một tình yêu bền bỉ và vững tâm. Nếu một ngày nào đó cơn gió bất ngờ xuất hiện và cuốn lá, người em yêu quý đi xa, hãy cứ vững tin rằng nếu đó thực là tình yêu, dẫu nghìn trùng cách trở người ta cũng nhất định tìm về với nhau. Anh không thích cách người ta phê phán cây, rằng đó là kiểu tính cách nhu nhược và không xứng đáng được yêu thương. Bởi anh biết hơn ai hết, cây xứng đáng được vậy, chỉ là cây tôn trọng quyền quyết định của lá. Có người nào rời xa em được nếu trái tim người đó không thực sự muốn thế.
Anh mong em yêu thành thật như một cái cây. Bởi giữa cuộc sống còn quá nhiều rối ren và những điều không thật, thương nhau bằng cả trái tim mình đã là điều đáng quý nhất trong cuộc đời. Anh từng đọc ở đâu đó, người dân nước Úc luôn có thói quen ôm một thân cây mỗi khi gặp stress hay nỗi buồn. Anh mong em có thể trở thành thân cây cho một người nào đó, để người ta tìm đến những ngày đơn côi. Mong em có thể trở thành người họ muốn nắm tay cả trong cơn hoạn nạn lẫn những khi vui cười.
Anh mong em có thể yêu với tất cả sự kiên nhẫn. Bình lặng không có nghĩa là nhàm chán. Hãy cứ chân thành lắng nghe. Bởi tình yêu thật sự luôn tồn tại khi người ta biết lắng nghe nhau thay vì tranh nhau nói. Những hờn giận chỉ có thể qua đi khi thương yêu trong em đủ lớn, để giấu đi những nỗi niềm bên trong mình để học cách tôn trọng người khác.
Nên là cuộc đời này, em hãy cứ yêu như một cái cây. Sẽ là bão giông, sẽ là những ngày nắng cháy da cháy thịt hay rét mượt khiến em co người, nhưng chỉ cần em thành thật và hết mình với trái tim, với tình yêu, em sẽ không bao giờ phải hối hận.
Hạnh phúc em nhé!
(ST)

MỘT VIỆC NHỎ THÔI!

Một gia đình gồm hai vợ chồng và bốn đứa con nhỏ. Dịp hè họ cùng đi nghỉ mát ở một bải biển. Bọn trẻ rất thích tắm biển và xây dựng những tòa lâu đài trên cát. Bố mẹ chúng thuê một cái lều ngồi uống nước trên bờ, dõi nhìn các con chơi đùa không quá xa ngoài kia phía trước mặt.Thế rồi họ trông thấy một bà cụ già nhỏ nhắn ăn mặc xuềnh xoàng, trên tay cầm một chiếc túi cũ đang tiến lại. Tóc bà đả bạc trắng, bị gió biển thổi tóc lên càng làm cho khuôn mặt nhăn nheo của bà thêm khó coi. Bà cụ đang lẩm bẩm một điều gì đó, dáo dác nhìn rồi thỉnh thoảng lại cúi xuống nhặt những thứ gì đó trên bải biển, bỏ vào cái túi.
Hai vợ chồng không hẹn mà vội chạy ra gọi các con lại, căn dặn chúng phải tránh xa người đàn bà khả nghi kia. Dường như họ cố ý nói to cho bà ta nghe thấy để bà ta nên đi chổ khác kiếm ăn.Cụ già không biết có nghe thấy gì không giữa tiếng sóng biển ì ầm, chỉ thấy bà cụ cứ từ từ tiến về phía họ. Thế rồi bà cụ dừng lại nhìn mấy đứa trẻ dễ thương đang ngơ ngác nhìn mình. Bà mĩm cười với họ nhưng không ai đáp lại, chỉ giả vờ ngó lơ đi chỗ khác. Bà cụ lại lẳng lặng làm tiếp công việc khó hiểu của mình. Còn cả gia đình kia thì chẳng hứng thú tắm biển nữa, họ kéo nhau lên quán nước phía trên bờ biển.Trong lúc chuyện trò với người phục vụ bàn ăn cùng những khách hàng trong quán, hai vợ chồng quyết định hỏi thăm xem bà cụ khả nghi kia là ai và họ .... sững sờ. Bà cụ ấy là người dân ở đây, từng có một đứa cháu ngoại vì bán hàng rong trên bãi biển, vô tình đạp phải một mãnh chai rồi bị nhiễm trùng, sốt cao, đưa đi bệnh viện cấp cứu không kịp và đã chết không lâu vì bệnh uốn ván. Từ dạo ấy, thương cháu đến ngẩn ngơ, bà cứ lặng lẽ đi dọc bãi biển, tìm nhặt những mảnh chai, mảnh sắt hoặc hòn đá có cạnh sắt. Mọi người hỏi lý do thì bà đáp mà đôi mắt ướt nhòe (Ồ tôi chỉ làm một việc nhỏ thôi ấy mà, để các cháu bé có thể vui chơi trên bãi biển mà không bao giờ bị chết như đứa cháu đáng thương của tôi) .
Nghe xong câu chuyện, người chồng vội chạy ngay xuống bãi biển mong có thể nói một lời xin lỗi và một lời biết ơn chân thành, nhưng bà cụ đã đi rất xa rồi. Bóng bà chỉ còn là một chấm nhỏ trên bãi biển vắng người khi chiều đang xuống.

Đừng tưởng cứ nghèo là hèn

Cứ sang là trọng, cứ tiền là xong

Đời người lúc thịnh, lúc suy

Lúc khỏe, lúc yếu, lúc đi, lúc dừng

Bên nhau chua ngọt đả từng

Gừng cay, muối mặn, xin đừng quên nhau

Ở đời nhân nghĩa làm đầu

Thủy chung sau trước, tình sâu, nghĩa bền!
--St--


Bây giờ con đã biết chúng ta nghèo như thế nào

Một ngày nọ, người cha giàu có dẫn con trai đến vùng quê để thằng bé thấy cảnh những người nghèo ở đây sống như thế nào. Họ tìm đến một nông trại của một gia đình nghèo nhất trong vùng.
“Đây là cách để dạy con biết quý trọng những người có cuộc sống cơ cực hơn mình” – người cha thầm nghĩ.
Sau khi ở lại và tìm hiểu đời sống nơi đây, hai cha con cùng trở về nhà. Trên đường về, người cha nhìn con trai mỉm cười: “Chuyến đi như thế nào hả con trai ?”.
- Thật tuyệt vời bố ạ!
- Con đã thấy người nghèo sống như thế nào rồi đấy!
- Ô, vâng.
- Thế con rút ra được điều gì từ chuyến đi này ?
Đứa bé hào hứng nói:
– Con thấy nhà mình có mỗi một con chó, còn họ có bốn con.
Nhà mình có một hồ bơi dài đến giữa sân, họ lại có một con sông dài bất tận.
Chúng ta phải đưa mấy chiếc đèn lồng vào vườn, họ lại có những ngôi sao lấp lánh vào đêm.
Mái hiên nhà mình chỉ đến trước sân thì họ có cả chân trời.
Gia đình mình có một miếng đất để sinh sống và họ có cả những cánh đồng trải dài.
Bố con mình phải có người phục vụ, còn họ lại vui vẻ phục vụ người khác.
Chúng ta phải mua thực phẩm, còn họ lại trồng ra những thứ ấy.
Nhà ta phải dựng tường bảo vệ xung quanh, còn họ có những người bạn láng giềng che chở lẫn nhau…
Người cha mỉm cười và không nói gì cả.
“Bố ơi, bây giờ con đã biết chúng ta nghèo như thế nào rồi…”- cậu bé nói thêm.
Rất nhiều khi chúng ta đã quên mất những gì chúng ta đang có và chỉ luôn đòi hỏi những gì không thuộc về mình. Cũng có những thứ không có giá trị với người này nhưng lại là sự mong mỏi của người khác. Điều đó còn phụ thuộc vào cách nhìn và đánh giá của mỗi người.
Nghèo hay giàu đôi khi chỉ là một định nghĩa do chính con người đặt ra rồi tự ràng buộc mình vào đó. Hãy để cuộc sống dễ dàng hơn khi chúng ta nới lỏng những định kiến.
St.


Thứ Tư, 26 tháng 11, 2014

10 câu chuyện cực ngắn đầy ý nghĩa

Đôi lúc trong cuộc sống bạn cần phải nhìn mọi thứ theo nhiều hướng khác nhau để dễ dàng thích nghi với mọi sự thay đổi xung quanh bạn, những câu chuyện sau đây sẽ giúp bạn nhìn mọi thứ theo hướng tốt hơn. Và cũng nên là những câu chuyện trong quá trình dạy dỗ các bé.

10 câu chuyện cực ngắn mà ý nghĩa bạn nên biết
ảnh minh họa
Câu chuyện thứ nhất:
Một cậu học trò lớp ba viết rằng cậu muốn trở thành một diễn viên hài trong bài tập làm văn của mình. Người bố phê: “Không có chí lớn”, còn thầy giáo nói: “Thầy chúc em mang tiếng cười cho toàn thế giới”.
Là người lớn, chúng ta nên khuyến khích, cổ vũ hơn là đặt ra những yêu cầu quá cao đối với trẻ con. Hơn thế, chúng ta hãy mở rộng khái niệm thành công để trẻ con thoải mái tung đôi cánh ước mơ của mình.

Câu chuyện thứ hai:

Ăn cơm xong, mẹ và con gái rửa chén bát trong bếp, bố và con trai ngồi xem ti vi. Bỗng nhiên có tiếng đổ vỡ dưới bếp, sau đó im bặt. Con trai nói: “Con biết chắc mẹ vừa làm bể chén bát”, bố hỏi: “Tại sao con chắc như thế?”, con trai trả lời: “Vì không nghe tiếng mẹ la”.

Chúng ta luôn đánh giá người khác và đánh giá bản thân qua những tiêu chuẩn nào đó, thường khó khăn với người khác nhưng lại rất dễ dãi đối với mình.

Câu chuyện thứ ba:

Người ăn mày nói: “Bà có thể cho tôi xin một ngàn không?”, người qua đường trả lời: “Nhưng tôi chỉ có năm trăm”, người ăn mày bảo: “Vậy bà thiếu tôi năm trăm nhé”.

Nhiều người trong chúng ta luôn cho rằng ông trời mắc nợ mình, cho mình không đủ, không tốt nên lòng tham đã che mất thái độ biết ơn.

Câu chuyện thứ tư:

Người vợ đang nấu ăn trong nhà bếp, người chồng đứng bên cạnh nhắc nhở: “Cẩn thận, coi chừng khét!”, “Sao em bỏ ít muối thế?, “Ơi kìa, nước đã sôi rồi, em cho thịt vào đi”. Người vợ bưc bội: “Anh làm ơn đi ra ngoài giùm em! Em biết nấu ăn mà!”.

Người chồng mỉm cười: “Ừ, có ai bảo em không biết nấu ăn đâu. Anh chỉ muốn em hiểu được cảm giác của anh như thế nào khi đang lái xe mà em ngồi bên cạnh cứ lải nhải”.

Học cách thông cảm người khác không khó, chỉ cần chúng ta đặt mình vào hoàn cảnh của người khác.

Câu chuyện thứ năm:

A nói với B: “Khu nhà tôi vừa dọn về một ông hàng xóm bất lịch sự. Tối hôm qua, đã gần một giờ sáng rồi mà ông ta còn qua đập cửa nhà tôi rầm rầm”. B hỏi: “Thế anh có báo cảnh sát không?”. A trả lời: “Không, tôi mặc kệ ông ta, xem ông ta như thằng điên vì lúc ấy tôi đang tập thổi kèn saxophone”.

Chuyện gì cũng có nguyên nhân, nếu biết trước lỗi của mình thì hậu quả sẽ khác đi. Tuy nhiên, chúng ta lại thường ít khi thấy mình sai, nhưng lại dễ dàng thấy người khác sai.

Câu chuyện thứ sáu:

Hai cha con đi ngang qua một khách sạn 5 sao. Trông thấy một chiếc xe hơi xịn rẽ vào, cậu con trai nhận xét:

- Những người ngồi trên chiếc xe ấy đều có trình độ học vấn rất thấp!

Người cha ôn tồn đáp lại:

- Người vừa phát biểu câu ấy là người hiện trong túi không có lấy một đồng xu!

Con người thường có thái độ “ghen ăn tức ở”, khi nói ra điều gì, nhận xét việc gì đều thể hiện trình độ và “đẳng cấp” của mình. Bởi vậy hãy thận trọng!

Câu chuyện thứ bảy:

Có hai đoàn khách nước ngoài đến tham quan một địa điểm du lịch sinh thái. Do trời mưa nên đường dẫn vào khu “Kỳ hoa dị thảo” lầy lội. Người hướng dẫn của đoàn thứ nhất bảo: “Xin lỗi quý khách, chúng ta không thể đi tiếp”. Còn người hướng dẫn đoàn thứ hai suy nghĩ một thoáng rồi nói: “Để quý khách thấy rằng việc tìm kiếm kỳ hoa dị thảo khó khăn như thế nào, Ban giám đốc công ty đã cố tình tạo con đường lầy lội cho quý khách có thêm cảm xúc thực tế”.

Hoàn cảnh khác nhau, quan điểm khác nhau sẽ nhìn một sự vật không giống nhau. Tư tưởng kỳ lạ như thế đấy bạn ạ! Nếu bạn chịu suy nghĩ thì quyền quyết định hoàn cảnh nằm trong tay bạn.

Câu chuyện thứ tám:

Một phụ nữ vào tiệm kim hoàn, trông thấy hai chiếc vòng đeo tay giống nhau như đúc, một chiếc giá 2 triệu, một chiếc giá 20 triệu. Không chần chừ, bà ta liền lấy chiếc 20 triệu vì nghĩ rằng đắt tiền chắc chắn sẽ là đồ tốt. Khi vừa quay lưng bước đi, bà nghe nhân viên nói với nhau: “Không ngờ chỉ vì đính sai bảng giá mà chúng ta lời đến 18 triệu đồng!”.

Hãy xem, lắng nghe và kiểm định. Đó là lời khuyên trong câu chuyện này. Có nhiều thứ tưởng vậy, thấy vậy, nghe vậy mà không phải vậy, đừng vì chủ quan, tin vào suy nghĩ của mình mà lầm to.

Câu chuyện thứ chín:

Hai vợ chồng vào xem triển lãm tranh của các họa sĩ trẻ, trong đó có một bức tranh của con trai họ. Người vợ đi rất nhanh, mắt chỉ kịp lướt vào tên của tác giả ở mỗi bức tranh. Một lúc sau không thấy chồng, người vợ quay lại tìm. Người chồng đang đứng trước một bức tranh say sưa ngắm nhìn.
Bức trang ấy lúc nãy người vợ đã xem qua. Bà bực bội nói: “Ông đứng đó làm gì vậy? Sao không đi tìm bức tranh của con mình?”. Người chồng quay sang nhìn vợ: “Đây là tranh của con mình nè, nó quên ký tên trên bức tranh”.

Trong cuộc sống, có người chỉ lo chạy băng băng nên đã không thể tìm thấy thứ mình cần tìm, đánh mất cơ hội được thưởng thức hoa nở hai bên đường.

Câu chuyện thứ mười:

Tại buổi lễ tốt nghiệp ở một trường cấp hai, thầy hiệu trưởng đọc tên học sinh xuất nhất trong năm học. Đọc đến lần thứ ba mà vẫn không thấy ai đi lên sân khấu. Thầy hiệu trưởng nhìn xuống, hỏi cậu học sinh xuất sắc đang bình thản ngồi bên dưới:

- Em không nghe thầy gọi tên à?

Cậu học sinh đứng lên, lễ phép:

- Dạ, thưa thầy em đã nghe. Nhưng em sợ các bạn chưa nghe thấy ạ!

Danh và lợi đã vô tình trở thành chiếc lồng nhốt chúng ta vào trong ấy. Chúng ta luôn giáo dục con em mình phải cố gắng học thật giỏi, phải trở thành nhân vật xuất sắc nhất nhưng lại ít khi dạy các em tính khiêm tốn.

Nguồn : http://www.xaluan.com/modules.php?name=News&file=article&sid=759840

CHIM VÀNG VÀ CHIM BẠC

Có một người tiều phu, hàng ngày lên núi đốn củi, sống cuộc sống rất bình dị. Một ngày nọ, tiều phu cũng giống như mọi ngày lên núi đốn củi, trên đường đi ông ta gặp một chú chim màu bạc bị thương, toàn thân với bộ lông màu bạc ánh lên sáng chói, tiều phu thích thú nói: “A, cả đời ta chưa thấy được con chim nào đẹp như thế này!” Thế là tiều phu đem chim về nhà, chuyên tâm trị liệu vết thương cho nó.

Trong thời gian trị liệu vết thương cho chim, chim lúc nào cũng hót cho tiều phu nghe, cuộc sống của tiều phu trôi qua trong chuỗi ngày vui vẻ bất tận. Nhưng có một hôm, người hàng xóm nhìn thấy con chim bạc của vị tiều phu, liền nói với ông rằng: “Tôi đã từng nhìn thấy con chim màu vàng, chim vàng đẹp hơn chim bạc trăm ngàn lần, lại còn hót hay hơn chim bạc nữa”. Tiều phu nghe xong nghĩ rằng, thì ra trên đời còn có chim vàng nữa! Từ đó tiều phu mỗi ngày chỉ mơ tưởng đến chim vàng, không còn chú ý gì đến chim bạc, ngày tháng trôi qua trong vô vọng và buồn tẻ.

Ngày lại ngày trôi qua, một hôm, tiều phu đang ngồi ở bậc cửa nhìn ánh nắng vàng lúc mặt trời sắp xuống núi, trong đầu suy nghĩ không biết chim vàng đẹp đến cỡ nào. Lúc đó, vết thương của chim bạc cũng đã lành, chuẩn bị chào lão tiều phu để ra đi.

Chim bay đến đậu trên vai lão tiều phu, cất tiếng hót một lần cuối để tặng lão tiều phu, lão tiều phu nghe xong thở dài nói: “Tiếng hót của ngươi tuy hay nhưng không hay bằng tiếng hót của chim vàng; bộ lông của ngươi tuy óng ánh đẹp nhưng cũng không đẹp bằng của chim vàng”.

Chim bạc hót xong thì bay quanh tiều phu ba vòng rồi từ biệt bay đi. Lão tiều phu nhìn chim bay lên trong ánh hoàng hôn của buổi chiều tà, bất giác thấy được dưới bộ lông của chim bạc dưới ánh nắng vàng le lói đó, toàn thân chim bạc cũng trở thành màu vàng óng ánh rất đẹp, ông như tỉnh ra rằng chim vàng mà mình mơ tưởng bấy lâu nay chính là đây, nhưng tiếc là chim vàng đã cất cánh bay càng lúc càng xa rồi, chắc không bao giờ trở lại nữa.

Con người chúng ta, vô hình trung cũng biến thành kẻ tiều phu lúc nào chẳng hay, không biết rằng chim vàng đang ở bên cạnh ta cứ lại mở tưởng viễn vông để đến khi nhận ra thì muộn mất rồi.

--- Sưu tầm --


CHIẾC BÁNH MỲ CHÁY

Khi tôi còn là một đứa trẻ, mẹ luôn tất bật chuyện nấu nướng dọn dẹp và chuẩn bị chu đáo cho tất cả mọi người. Tối nọ, sau cả ngày lao động vất vả, mẹ đặt đĩa trứng, xúc xích và những chiếc bánh mỳ quá lửa lên trước mặt ba tôi.
Tôi đã chờ đợi xem phản ứng của ba như thế nào, hẳn ông sẽ rất giận dữ. Tuy nhiên, tất cả những việc ông làm là lấy bánh mỳ bị cháy, quệt bơ mứt ăn với xúc xích từng miếng một và mỉm cười với mẹ. Sau đó ba quay sang hỏi tôi hôm nay đi học thế nào.
Khi tôi đứng dậy vào phòng học bài, tôi nghe tiếng mẹ nói xin lỗi ba vì làm bánh mỳ cháy. Và tôi sẽ không bao giờ có thể quên điều ba tôi nói: “Em yêu à, anh rất thích những chiếc bánh mỳ cháy”.
Tối muộn đó, ba vào giường hôn lên trán và chúc tôi ngủ ngon. Không kìm nén được, tôi liền hỏi ba rằng “ba thực sự thích ăn những chiếc bánh bị cháy?”.
Ba ôm tôi vào lòng và nói: “Mẹ của con đã phải làm việc rất vất vả cả ngày và mẹ thực sự mệt, bên cạnh đó chỉ một chút bánh bị cháy không bao giờ có thể làm tổn thương bất kỳ ai. Con biết không, trong cuộc sống còn có rất nhiều thứ không hoàn hảo và cả những con người không hoàn hảo. Ba cũng không phải là người tốt nhất, có lúc ba đã quên ngày sinh nhật của mẹ, quên những kỉ niệm giống như bất kỳ ai, nhưng mẹ con chưa bao giờ đòi hỏi hay trách móc gì cả”.
Cái mà tôi học được trong nhiều năm qua chính là biết chấp nhận những lỗi lầm của nhau và vui mừng với những nét độc đáo của nhau. Chúng ta có thể mở rộng bất kì mối quan hệ nào, thực tế, sự thấu hiểu là nền tảng cơ bản cho mọi mối quan hệ bao gồm tình bạn, tình vợ chồng hay cha mẹ – con cái. Đừng đặt chìa khoá hạnh phúc của bạn trong túi người khác, hãy giữ nó cho mình nhé.

Khi bạn nhìn đời bằng con mắt mới

Con tàu bắt đầu chuyển động, chật kín bởi đủ mọi loại người: từ những công nhân viên chức đến các cô cậu sinh viên trẻ. Ngồi cạnh cửa sổ là một ông lão cùng người con trai tầm tuổi ba mươi. Gương mặt anh tràn ngập bởi niềm ham thích khó tả: Anh thật sự bị kích động bởi cảnh sắc bên ngoài.

“Bố ơi, nhìn này, những cái cây này như đang chuyển động, thật là đẹp quá!”

Lối cư xử kiểu này của người con trai ba mươi tuổi khiến mọi người thấy thật kỳ quặc.

Người ta bắt đầu rì rầm nho nhỏ.

“Người kia trông như bị loạn trí…” Một người đàn ông thì thào với vợ của mình.

Đột nhiên trời đổ cơn mưa, từng giọt từng giọt lặng lẽ rơi xuống đầu các hành khách qua khung cửa mở rộng.

Người con trai ba mươi tuổi đầy hạnh phúc :

“Cha ơi, đẹp quá… Mưa đẹp quá…”

Một người phụ nữ phát cáu. Cơn mưa đang làm hỏng chiếc áo mới của cô.

“Ông có thấy trời đang mưa không? Nếu con trai ông có vấn đề thì nên đưa đi điều trị thần kinh chứ không phải ở đây để làm phiền người khác nơi công cộng”

Người con trai giật mình quay lại, đôi mắt nãy vốn vui tươi chợt như phủ một mảng sương mờ mịt.

Ông bố ngượng ngùng đôi chút rồi trả lời bằng giọng trầm trầm :

“Chúng tôi đang trên đường từ bệnh viện trở về. Con trai tôi vừa ra viện sáng nay. Nó bị mù bẩm sinh và mới được thay giác mạc. Cơn mưa…và mọi thứ đều quá mới mẻ với nó. Xin mọi người thứ lỗi.”

Những thứ ta thấy hay cảm nhận đều chỉ bắt nguồn từ quan điểm bản thân cho đến khi ta biết sự thật. Giống như một loài hoa, có thể là loa kèn, thược dược, hướng dương, …, dù ta có biết tên cũng như màu sắc, mùi vị,…, ta cũng chỉ “biết” nó qua chính cảm nhận chủ quan.

Một cái tên hay vẻ bề ngoài chẳng cho ta “hiểu” gì về bản chất thật sự.

Ta sống với đôi mắt trời sinh, có mấy ai tự cho đó là món quà? Ta chỉ sợ bẩn quần áo, có mấy khi để ý cơn mưa đẹp đẽ nhường nào?

Bởi ta chỉ để trong mắt những gì ta muốn…

Giá như, chỉ giá như thôi, ai cũng nhìn cuộc sống bằng đôi mắt như mới được sinh ra lần đầu…
St